Chị cười chua chát: “Trái tim đàn ông nằm dưới đũng quần, cởi ra là sẽ bay đi, đàn bà làm sao mà giữ nổi hả em?”.
Ngày chị đem con về ngoại, mẹ ôm chị mà khóc: “Con à, sao lại khổ thế này con ơi”. Chị không khóc, chị đã nhẫn tâm mà buông tay khỏi thứ được chị gọi là hạnh phúc của đời mình. Thì đâu còn đau để mà rơi nước mắt được nữa. Chị chậm rãi kể cho em nghe về cuộc tình đầy đớn đau day dứt của mình.
Anh từng là giấc mộng rực rỡ nhất suốt cả thời thanh xuân của chị. Chị vì yêu anh mà bất chấp. Chị làm tất cả chỉ để chạm được đến trái tim anh. Cho đến ngày anh ngỏ lời, còn chị thì khóc vì hạnh phúc. Ngỡ đã nắm giữ được anh suốt đời. Mà không ngờ rằng trái tim đàn ông nằm dưới đũng quần, cởi ra là bay đi mãi, và chị không còn đủ bao dung mà thứ tha.
Ngày chị ra khỏi căn nhà đó, chỉ mang một va ly quần áo và bồng đứa con nhỏ, ai cũng nói chị nhẫn tâm, sao không rộng lòng tha thứ, đàn ông mà, có ngoại tình cũng đâu ai bỏ vợ bỏ con. Đàn bà không bao dung thì đàn ông mãi mãi lầm đường lạc lối. Chị cười nhạt, hóa ra đàn ông ngoại tình là do lỗi của đàn bà ư?
Chị ngỡ tờ giấy đăng ký kết hôn, đám cưới đẹp như mơ và đứa con xinh yêu ngoan ngoãn đã là vũ khí để giữ chặt được anh, vậy mà không giữ nổi. Rốt cuộc, trái tim đàn ông là thứ khó giữ nhất trên đời, dù cho chị có đánh đổi cả tuổi xuân, có cúc cung tận tụy, một đời hy sinh, yêu đến cạn kiệt từng giọt sinh lực của mình, thì cũng không bằng một phút dục vọng lên ngôi.
Chị bắt đầu ghen tuông khi anh ra khỏi nhà nhiều hơn. Những ngày cuối tuần vốn là dành cho chị và con cũng không còn nữa. Anh đã thôi mặn mòi với những bữa cơm gia đình đầy ắp tiếng cười, không mặn mà với những cuộc đi chơi, gặp gỡ bạn bè như thuở còn hạnh phúc. Mỗi lần chị gọi cho anh, anh đều gắt gỏng, rằng “anh bận lắm, về nhà nói chuyện”. Nhưng chị nào mở lời được với anh, rằng “Em cô đơn lắm” khi anh về đến nhà là đóng chặt cửa trong phòng.
Trước đây anh luôn dịu dàng xoa dịu những cơn ghen tuông của chị. Chị biết trong lòng anh còn có chị. Điều đó làm chị cố mà sống chết giữ anh bên mình. Còn bây giờ, mặc cho chị ghen đến kiệt sức, thì anh chẳng mảy may bận lòng. Ngoài những lời phàn nàn, anh chưa một lần nhìn thấy những hy sinh và khổ đau của chị. Anh hứa sẽ quay về bên chị, bên con, bù đắp cho chị. Chị mong hoài mong mãi, cho đến ngày chị vô tình chạm vào thế giới riêng của anh.
Hôm đó là kỷ niệm 3 năm ngày cưới, và kỷ niệm 7 năm bên nhau. Lúc mang quần áo anh đi giặt, chị phát hiện anh để quên ví. Chị đem ví anh đi cất, chẳng may làm rơi. Lúc cúi xuống nhặt những đồ trong ví rơi ra, chị nghe tim mình nhói lên đau đớn. Ngày xưa, trong ví anh là bức hình của chị, cùng với giấy tờ – đó là anh cho chị xem, chứ chị chưa một lần tự mở ra. Nay, bức hình của chị đã thay bằng bức ảnh của một người đàn bà khác. Lúc đó chị hiểu ra, không phải là thoáng chốc lầm đường lạc lối, mà là yêu đương mặn mòi. Chị đã nghĩ cho anh một cơ hội quay về, là chị còn thương, chị phải tự mình chôn chặt nỗi đau lúc nào cũng định trào ra nơi khóe mắt, vậy mà…
Trái tim đàn ông nằm ở đũng quần, chị chua chát đắng cay nghĩ thầm. Những gì chị nâng niu gìn giữ, bỗng chốc chạm tay vào mà vỡ tan tành. Tình nghĩa vợ chồng cứ nghĩ là sâu đậm, mà mong manh đến không ngờ. Chị đã không còn giữ được trái tim anh.
Chị từng sợ đau đớn mà thứ tha, cho đến tận mắt nhìn thấy anh nâng niu gìn giữ bức ảnh của người ấy như báu vật. Chị có lúc tự huyễn hoặc mình, rằng đàn ông, đi đâu rồi cũng quay về, chỉ cần đàn bà bao dung chừa lối cho chồng. Nhưng không, chị đã trở thành kẻ ngoài cuộc với hạnh phúc của anh và mẹ con người đàn bà ấy. Mẹ con họ cần anh. Còn mẹ con chị, lẽ nào không cần anh?
Hình ảnh anh dang tay ôm mẹ con cô ta vào lòng, nước mắt chứa chan, luôn miệng bảo rằng “Anh xin lỗi” là nhát dao trí mạng, đã làm chị đau đến không còn khóc được nữa. Có cần không một lời xin lỗi khi trái tim anh đã dành cho người đàn bà khác. Chị sợ đau, đến không dám chạm vào nỗi đau của mình. Thôi thì, chị sẽ không cố giữ anh làm gì nữa, không cứu vãn làm gì nữa. Dù ai nói chị nhẫn tâm, ra đi mà không một lời giải thích, chỉ riêng mình chị biết, mọi lời giải thích hờn ghen lúc này còn có ý nghĩa gì. Chị chấp nhận buông tay, là quyết định nhẫn tâm, không phải với anh, mà là nhẫn tâm với chính mình.
Đàn bà ơi, đừng cố níu giữ trái tim đàn ông làm gì. Nếu tình yêu có thể giữ chặt được đàn ông, thì đã chẳng có ai ngoại tình. Nếu không còn đủ sức thì hãy buông tay mà giữ lấy lòng mình.
Theo tinviet