Giữa đêm, anh đang ngủ thì cảm giác có ai đó đang mơn trớn khắp người, làm dục vọng anh nổi lên. Anh nửa mơ nửa tỉnh nghĩ là em. Anh quàng tay ôm lấy em. Dĩ nhiên, là em trong tưởng tượng.
Mất điện. Trời nóng, không quạt không ngủ nổi, hai vợ chồng trẻ trải chiếu lên sân thượng nằm hóng gió. Chồng mặc quần đùi, cởi trần, mơ màng nhìn trăng rồi ngâm mấy câu thơ của Hàn Mặc Tử:
“Ta ném mình đi theo gió trăng
Lòng ta tản khắp bốn phương trời
Cửu trùng là chốn xa xôi lạ
Chim én làm sao bay đến nơi.”
Vợ nằm ngả ngớn, quần lửng xắn lên tới bẹn, gác chân lên người chồng, liến thoắng nói:
– Hôm nay, em đọc một bài báo cụ ông 99 tuổi đòi li dị với cụ bà 96 tuổi chỉ vì cụ ông phát hiện ra lá thư cụ bà gửi cho người yêu cũ cách đây 50 năm. Cụ già rồi mà còn ghen dữ thật!
Chồng hào hứng:
– Ghen là một biểu hiện mãnh liệt của tình yêu. Cụ còn yêu nhiều mới ghen như thế!
Vợ hoang mang nhìn chồng:
– Từ hồi bắt đầu yêu anh tới nay em chưa bao giờ ghen. Em đọc mấy lá thư tỏ tình sướt mướt của cô bé hâm mộ tiểu thuyết của anh mà em chẳng có cảm giác gì cả. Rồi những lần anh trêu đùa lấy cô bưu tá làm vợ hai em cũng chỉ thấy buồn cười chứ không ghen? Có khi nào em không biết ghen?
Chồng tủm tỉm cười:
– Ai bảo em không biết ghen? Chỉ là chưa thể hiện ra mặt thôi! Để anh hẹn hò với cô bưu tá mấy hôm xem em có lồng lộn lên không nhé?
Vợ ngúng nguẩy vỗ vào vai chồng cái đét:
– Không được! Biết là giả tạo chắc gì em đã ghen. Với lại, em không muốn mang hạnh phúc của người khác và bản thân mình ra làm trò đùa! Có giỏi anh làm em phát ghen ngay bây giờ, tại sân thượng này đi!
– Chà! Khó nhỉ? Em có muốn đánh cược không?
– Cược gì?
– Nếu anh làm em phát ghen thì em phải để cho anh tự do những đêm anh đến nhà bạn bè xem bóng đá. Còn nếu anh thua, anh sẽ cai thuốc và chịu rửa bát trong vòng ba tháng!
– Rồi! Em đồng ý!
– Thêm điều kiện nữa!
– Điều kiện gì?
– Ngày mai, em phải bỏ qua cho anh, nếu câu chuyện này là sự thật và khiến em phát ghen.
Vợ ngờ ngợ nhìn chồng, chần chừ suy nghĩ một lúc rồi tặc lưỡi:
– Rồi! Em chấp nhận!
– Thề đi!
– Thề luôn!
Vợ ngồi dậy, háo hức ra mặt. Cảm giác đón đợi cơn ghen đầu hồi hộp, bồn chồn và hứng hởi.
Chồng châm điếu thuốc, suy tư nhìn trời, bắt đầu kể:
– Có một chuyện anh đã giấu em hai năm nay. Em còn nhớ khoảng thời gian em mang thai cu Bin, anh phải đi công tác ở tận Sapa chứ. Trong chuyến đi ấy anh có gặp một chuyện lạ lùng về một người con gái. Thỉnh thoảng người con gái ấy vẫn hiện lên trong giấc mơ của anh…
– Nghe có mùi tiểu thuyết. – Vợ lẩm bẩm.
Chồng nhíu mày, bất ngờ vung tay vụt con muỗi khá to đang ngo ngoe trên đùi vợ. Vợ la oai oái, chồng hả hê tiếp tục câu chuyện:
– Ngày cuối cùng của chuyến công tác, anh và Tuấn tách đoàn để xuống Tả Phìn chơi, tiện thể tìm tư liệu để viết bài. Bọn anh mải tham quan, quên cả thời gian. Trời tối, không tiện về khách sạn, bọn anh vào bản để tìm một chỗ nghỉ qua đêm. Vì lượng khách du lịch về đây tham quan khá đông nên một số dân bản ở đây có mở dịch vụ phòng trọ tại nhà. Không biết là may mắn hay xui rủi anh và Tuấn thuê phòng ở đúng nhà cô gái ấy. Cô gái tên là Thào Thị Sen, người H’Mông. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Sen, anh và Tuấn đều phải trầm trồ trong lòng là cô ấy quá đep. Một vẻ đẹp trong trẻo, nguyên khôi của núi rừng! Mắt Sen đen láy, to tròn, huyễn hoặc. Nước da Sen trắng hồng, mịn màng như đóa lan rừng. Tóc Sen bồng bềnh…
– Đủ rồi! – Vợ cắt ngang lời chồng. – Thế là quá đẹp rồi. Anh miêu tả nữa có mà hết đêm. Anh kể ngắn gọn xem nào!
Chồng càu nhàu:
– Cái gì cũng phải có đầu có đuôi! Em bảo không biết ghen nhưng chưa chi em đã ghen rồi đấy!
– Em ghen khi nào? Ghen vì cô gái đó đẹp hơn em hả?
– Chả là như thế!
Vợ vênh mặt, bĩu môi:
– Anh hơi bị nhầm đấy. Bây giờ anh có nói anh mê mẩn vẻ đẹp của siêu mẫu, hoa hậu hay tuyệt thế giai nhân nào đi nữa thì em cũng không thèm ghen. Đó là khao khát tầm thường của cánh đàn đông, đàn bà chúng em không thèm chấp!
– Cao thượng nhỉ? Biết thế này không cá cược nữa!
Vợ đắc thắng:
– Không kể được tiếp nghĩa là anh thua!
Thua thế nào được! Phần hay nhất của câu chuyện còn chưa được bắt đầu. Chồng quả quyết, rồi lạnh lùng kể tiếp:
– Anh và Tuấn thuê hai phòng ở nhà của Sen. Đúng ra một phòng, một giường hai thằng đàn ông ngủ nghỉ vẫn tốt chán. Anh bảo anh ngủ hay mộng du, tay chân có thể vung văng mạng người nằm cạnh nên phải thuê hai phòng. Đấy chỉ là cái cớ, như em biết đấy, anh chưa bao giờ bị mộng du. Sự thật, tay Tuấn bị hôi nách em ạ… Này! Đừng cười. Anh đang kể nghiêm túc đấy! Em không nên coi thường tiểu tiết. Chính vì mỗi đứa ngủ một phòng nên mới có một chuyện nghiêm trọng xảy ra. Anh biết chuyện nghiệm trọng này sẽ làm tổn thương em. Nhưng nhìn thái độ đắc thắng của em khi nãy, anh không muốn che giấu chuyện này thêm một ngày nào nữa!
Vợ đang cười tự nhiên thấy lạnh người, nổi da gà. Linh cảm của một người đàn bà mách bảo vợ có một cơn sóng cảm xúc sắp ập đến. Đó là ghen tuông? Phẫn nộ?
Không bận tâm đến sự thay đổi sắc mặt của vợ, chồng điềm nhiên tiếp tục câu chuyện:
– Giữa đêm, anh đang ngủ thì cảm giác có ai đó đang mơn trớn khắp người. Anh nửa mơ nửa tỉnh nghĩ là em. Anh quàng tay ôm lấy em. Dĩ nhiên, là em trong tưởng tượng. Da em mát lạnh, mềm mại hơn mọi khi. Ngực em căng tràn kiêu hãnh. Anh chỉ sực tỉnh khi chạm đến vòng eo thon mịn của em. Em đang mang bầu, bụng đã to vượt mặt rồi cơ mà. Anh hoảng hốt với tay bật đèn. Là Sen với thân thể ngọc ngà lồ lộ trước mắt anh. Anh toan nhảy ra khỏi giường thì hai cánh tay Sen siết chặt lấy anh…
– Đủ rồi! Quá đủ rồi! Sao anh lại có thể bịa ra cái truyện khiêu dâm lố bịch này để em ghen? Mặt đỏ phừng phừng, vợ hằn học nói.
Chồng bình thản đáp:
– Anh cam đoan những gì anh kể hoàn toàn là sự thật. Em chưa nên ghen vào lúc này. Câu chuyện còn tiếp tục, vấn đề sẽ khác xa so với những gì em tưởng tượng!
Chồng thủng thẳng đứng dậy, châm điếu thuốc. Vợ ngồi vần vò vạt áo. Không khí bức bối không có một gợn gió nào. Chồng thở một hơi dài, khói thuốc dần loãng tan vào ánh trăng, ôn tồn kể tiếp:
– Sen khóc! Khẩn cầu anh đừng đi và hãy cho cô ấy một đứa con. Không phải vì dục vọng mà là vì một đứa con, em hiểu chứ! Những suy nghĩ xáo trộn trong tâm trí anh. Những giọt nước mắt và hấp lực từ thân thể mĩ miều của Sen khiến người anh như bị tê cứng. Anh nghĩ về em và con của chúng ta. Anh nghĩ về những kiếp người. Anh nghĩ về sự bội phản và suy tàn của một nhân vật trong tiểu thuyết của anh… Anh nằm bất động bên cạnh Sen, hỏi cô ấy về cuộc đời! Tại sao lại cầu xin một đứa con? Nước mắt lăn dài, Sen thổ lộ cô ấy tin vào một điều kì diệu, rằng cô ấy có thể con với một người Kinh.
Chồng trước của Sen là người Kinh. Gã gia trưởng ấy đã ruồng bỏ Sen vì cô ấy không thể có con. Hai năm trước, Sen đã phải cắt bỏ một phần tử cung để điều trị u xơ và bác sĩ nói khả năng có con của cô ấy gần như là không thể! Vậy mà cô ấy vẫn tin điều kì diệu sẽ xảy ra… Sen vừa kể vừa cởi cúc áo của anh. Anh vẫn chưa nói lời chối từ cái ước vọng nghe mà đau đớn và tủi hổ của Sen. Sen hôn lên môi anh, một nụ hôn có vị mặn của nước mắt. Những suy nghĩ lại xáo trộn trong anh, ở đó, đã và đang đau đáu một niềm tin về điều kì điệu…
– Thôi! Anh đừng kể nữa! – Mắt đỏ hoe, vợ nghẹn giọng nói – Anh cao thượng lắm! Nhà văn các anh luôn tỏ ra cao thượng bằng văn chương để lấp liếm một cái tôi thực dụng và ích kỉ. Em đi ngủ đây. Hôm nay thế là quá đủ rồi!
Vợ đứng dậy, rảo bước về phía cầu thang, bỏ ngoài tai những lời phân bua của chồng. Khi xuống dưới nhà, khuất hẳn tầm mắt của chồng, vợ mới bật khóc nức nở.
Đúng lúc đó cũng vang lên tiếng khóc rền rĩ của đứa con. Quạt hết điện, thằng bé nóng quá không ngủ được nên khóc gắt. Vợ lau nước mắt, tất tả chạy vào phòng dỗ dành con. Được mẹ quạt cho một lúc, thằng bé lại lăn ra ngủ.
Ngồi quạt cho con, nghĩ đến người đàn bà khao khát được làm mẹ trong câu chuyện chồng vừa kể, nước mắt vợ lại trào ra. Vợ rưng rức nằm xuống ôm con.
Chưa ngủ được bao lâu, tiếng chuông báo có tin nhắn mới khiến thằng bé giật mình tỉnh giấc. Vợ phải dỗ dành một tăng nữa thằng bé mới ngủ được. Vợ hậm hực chửi thầm người nào dở hơi nhắn tin vào giờ này. Vợ cầm điện thoại lên xem, hình nền của điện thoại là bản mặt chồng đang cười nhăn nhở. Mọi ngày không đến nỗi nào hôm nay trông rõ ghét! Đêm hôm còn bày đặt nhắn tin. Một tin nhắn dài lê thê bằng mười tin nhắn khác:
“Em này! Sao em chưa nghe hết câu chuyện mà đã giận dỗi bỏ đi thế? Em biết tại sao khi nhận ra người nằm cạnh không phải là em mà là một cô gái đẹp như Sen anh lại hốt hoảng nhảy khỏi giường không? Bản năng của một người chồng không cho phép anh làm bất cứ việc gì có lỗi với em!
Anh đã chối từ Sen. Anh kể cho Sen nghe về em, về tình yêu của chúng ta. Kể về một tiểu thư xinh đẹp đã bất chấp sự phản đối của gia đình để đến với anh – một tay viết quèn, chưa có tên tuổi, nhếch nhác. Kể về những tháng ngày em cùng anh vật lộn với bao khó khăn, khởi đầu từ hai bàn tay trắng. Anh bảo với Sen là anh rất thương cô ấy nhưng anh không thể nào làm tổn thương một người đã và đang yêu anh như em được…
Nhưng em biết đấy, anh là một người dễ mủn lòng, anh nghĩ mình phải làm gì đó giúp Sen. Anh đã bảo cho Sen biết là phòng bên cạnh cũng có một chàng trai người Kinh, đó là một chàng trai khỏe mạnh, đang cô đơn, có thể sẽ giúp Sen tạo nên một điều kì diệu. Tất nhiên, anh giấu chuyện chàng trai đó bị hôi nách (mà ai bị hôi nách thì em biết rồi đấy).
Những lời thuyết phục của anh có tác dụng, Sen lau nước mắt, mặc quần áo và đi ra khỏi phòng của anh. Đêm đó, chuyện xảy ra ở phòng bên cạnh như thế nào thì anh không rõ. Nhưng anh biết từ sau hôm ấy, tháng nào chàng trai bị hôi nách cũng lên Sapa để gặp Sen! Như chuyện cổ tích, sau khi chữa trị khỏi bệnh hôi nách bằng một bài thuốc dân gian của người H’mông, chàng trai đã quyết định lấy Sen làm vợ!
Vợ à! Chủ nhật tuần tới liệu em có thể cùng anh lên Sapa để hâm nóng tình yêu của chúng ta và dự ngày vui của hai người họ? Hãy cứ coi như anh đang cầu hôn em, lần thứ hai, và từ giờ đến già có thể còn nhiều lần như thế nữa! Được không em?”
Có điện! Quạt chạy vù vù thổi vào mắt vợ cay xè. Đọc tin nhắn của chồng, vợ bịt mồm cười mà nước mắt cứ rơi lã chã.
Lấy cớ có điện, vợ nhắn tin ngay cho chồng:
– Có điện rồi! Xuống mà ngủ đi! Định nằm ở đó cho muỗi nó xơi hả?
– Em đã ghen?
– Không!
– Thật chứ?
– Đồ khỉ gió!
Vợ chồng nhắn tin, tiếng cười khúc khích, tiếng chuông báo tin nhắn reo lên liên tiếp làm thằng con tỉnh giấc lúc nào không biết. Kì lạ là nó không khóc, mặt ngay đơ nhìn mẹ. Tưởng gì, thì ra nó vừa đái ướt nhẹp cả một góc giường!
Theo qtcs