Đàn bà yêu con từ những cái búng đạp yếu ớt khi con mới thành hình. Thương con được đo bằng những đêm trắng, chỉ sợ con ho, con khóc.
“Đàn bà sinh ra có thiên chức làm mẹ nên cái chuyện đẻ vốn dĩ là bình thường, đừng có van đau than khổ gì hết, đẻ có gì mà đau”
Đó là suy nghĩ của hầu hết đàn ông khi nói đến cái chuyện sinh đẻ của người đàn bà. Phải dùng từ bất công để diễn tả, đàn ông ngộ thật…họ không phải mang nặng 9 tháng nên họ vẫn cứ nghĩ đẻ là chuyện bình thường, và đàn bà chỉ giả bộ kêu đau. Chẳng thế mà đàn bà lúc nào cũng ước:
– Giá như đàn ông cũng phải đẻ, lúc đó họ mới biết rằng đàn bà khổ như thế nào??
Đàn ông không phải đẻ nên có lẽ tình yêu của đàn ông dành cho đứa con của mình cũng không sâu đậm bằng người đàn bà. Đàn bà yêu con bằng những vết rạn sau 9 tháng, sinh ra một đứa trẻ, chín tháng mười ngày, đàn bà chịu bao nhiêu áp lực về tâm lý và thể xác.
Họ yêu con từ trong trứng nước, từ những cái búng đạp yếu ớt khi con mới thành hình. Tình yêu của đàn bà với đứa con của mình được đo bằng những đêm trắng, những lúc chập chờn ngủ mà chỉ sợ con ho, con khóc.
Những người phụ nữ rất sợ mình xấu đi…thế nhưng nếu hỏi có hối hận khi sinh con thì chắc chắn không một người phụ nữ nào hối hận họ. Họ vì đứa con họ sẵn sàng chấp nhận những lớp da nhăn rạn chằng chịt trên bụng, cánh tay và đôi chân của mình. Với những người đàn bà làm mẹ, vết rạn đó là thiêng liêng…là tình mẫu tử.
Tình yêu thương dành cho con hằn lên trên từng vết rạn da khi con chào đời. Vì con, ngay cả khi hạnh phúc hay bất hạnh, đàn bà sẵn sàng đánh đổi tất cả, sẵn lòng vứt bỏ người chồng bội bạc, sẵn sàng tay trắng đi ra khỏi nhà.
Thế nhưng với đàn ông thì họ lại thương con bằng cách lao vào phòng mổ nhìn vợ mệt mỏi sau ca vượt cạn, không hỏi xem vợ có mệt không, có đau không?? Mẹ tròn con vuông hay không?? Mà thay vào đó là câu hỏi phũ phàng:
– Em sinh con Trai hay con Gái thế??
Đối với người làm vợ, câu nói đó mới tổn thương làm sao, đối với đàn bà con nào cũng là con…nhưng đàn ông thì khác. Đàn ông còn yêu con chỉ khi nhậu đã tan với cái miệng nồng nặc mùi bia rượu, khi mệt mỏi ra rời về tới nhà, lúc ấy đàn ông mới dụi cái cằm đầy râu mà ngấu nghiến hôn con.
Một người đàn ông có thương đứa con của mình hay không còn phụ thuộc vào giới tính của đứa bé. Nếu vợ đẻ con trai thì hiển nhiên được đối xử tốt nhưng nếu lỡ sinh con gái thì người đàn ông hắt hủi vợ mà cũng chẳng thèm thương đứa con của mình.
Có rất nhiều ông chồng lúc vợ bầu bí thì thương vợ, cưng chiều vợ lắm. Nhưng tới ngày vợ sinh, thấy vợ chỉ đẻ con gái thì ngay lập tức xị mặt thất vọng:
– Em lại sinh con gái à?? Biết thế này phá ngay từ đầu cho rồi…Anh cần con trai chứ ‘vịt giời” này thì ai cần chứ?? Rõ là chán đời.
Và thế là người đàn ông quay lưng với vợ con mình. Lắm lúc muốn chửi đàn ông thật thậm tệ, có con là vui rồi, biết bao nhiêu cặp vợ chồng khác chẳng thể có con. Ấy thế mà đàn ông còn phân biệt giữa con trai và con gái nữa.
Đàn ông à!! Các anh không thể nhìn vợ mình cực khổ như nào khi mang thai, không nhìn thấy rõ cô ấy đau đớn như nào để sinh cho các anh đứa con sao?? Mở miệng nói câu làm tổn thương, nói câu có tội với chính giọt máu của mình mà các anh không thấy mình hèn ư??
Đàn ông còn có cái kiểu thương con chỉ bằng lời nói, họ quy hết việc chăm con cho vợ. Họ nghĩ rằng mình chỉ cần đem tiền về nhà là đủ. Còn thức đêm vì con ốm là việc của đàn bà. Những việc như tắm cho con, cho con ăn, và hàng trăm việc nhỏ mỗi ngày đều là việc của đàn bà.
Thế mới nói:
– Sẩy mẹ thì liếm lá gặm xương.
Đàn bà thương con còn hơn cả bản thân của họ, ăn một miếng ngon cũng nghĩ đến con. Đàn ông có thể bỏ con cái chứ đàn bà thì không bao giờ. Cái gì cũng phải có lợi cho con, mẹ chịu thiệt cũng được. Vì đàn bà yêu con bằng chính hơi thở và máu thịt của mình. Còn đàn ông, hãy bớt gia trưởng, bớt phong kiến đi. Con nào cũng là máu mủ của mình, hãy yêu con yêu vợ như chính cuộc đời của bạn…vì chỉ có vợ con mới là người cùng bạn đi đến cuối cuộc đời này.
Theo abaza